Osho - Dũng cảm –
Vui sống hiểm nguy
Chương 3. Con đường
của trái tim
Từ courage (dũng cảm) rất hay.
Nó bắt nguồn từ gốc Latin cor, có nghĩa là "trái tim." Cho nên dũng cảm
nghĩa là sống bằng trái tim. Và người yếu đuối, chỉ người yếu đuối thôi, mới sống
bằng đầu; sợ hãi, họ tạo ra an ninh của logic quanh bản thân họ. Hoảng sợ, họ
đóng mọi cửa sổ và cửa ra vào - bằng thượng đế học, khái niệm, từ ngữ, lí thuyết
- và bên trong những cửa sổ và cửa ra vào đóng im ỉm đó, họ ẩn trốn.
Con đường của trái tim là con
đường của dũng cảm. Đó là sống trong không an ninh; đó là sống trong tình yêu,
và tin cậy; đó là đi vào trong cái không biết. Đó là việc rời bỏ quá khứ và cho
phép tương lai hiện hữu. Dũng cảm là đi trên con đường nguy hiểm. Cuộc sống là
nguy hiểm và chỉ kẻ hèn nhát mới có thể tránh nguy hiểm - nhưng thế thì họ đã
chết rồi. Người sống, thực sự sống, sống sinh động, bao giờ cũng sẽ đi vào
trong cái không biết. Có nguy hiểm ở đó, nhưng người đó sẽ nhận mạo hiểm. Trái
tim bao giờ cũng sẵn sàng nhận mạo hiểm, trái tim là kẻ liều lĩnh. Cái đầu là
doanh nhân. Cái đầu bao giờ cũng tính toán - nó tinh ranh. Trái tim không tính
toán.
Từ tiếng Anh courage (dũng cảm)
này thật hay, rất thú vị. Sống qua trái tim là khám phá nghĩa. Nhà thơ sống qua
trái tim và, dần dần, trong trái tim ông ấy bắt đầu nghe thấy âm thanh của cái
không biết. Cái đầu không thể nghe được; nó ở rất xa với cái không biết. Cái đầu
chất đầy những cái đã biết.
Tâm trí bạn là gì? Nó là tất cả
những điều bạn đã biết. Nó là quá khứ, cái chết, cái đã qua rồi. Tâm trí không
là gì ngoài quá khứ được tích luỹ, kí ức. Trái tim là tương lai; trái tim bao
giờ cũng hi vọng, trái tim bao giờ cũng ở đâu đó trong tương lai. Cái đầu nghĩ
về quá khứ, trái tim mơ về tương lai.
Tương lai còn chưa tới. Tương
lai còn chưa hiện hữu. Tương lai mới là khả năng - nó sẽ tới, nó đang tới rồi.
Mọi khoảnh khắc tương lai đều trở thành hiện tại, và hiện tại trở thành quá khứ.
Quá khứ không có khả năng nào, nó đã được dùng rồi. Bạn đã đi khỏi nó rồi - nó
đã cạn kiệt, nó là thứ chết, nó giống như nấm mồ. Tương lai giống như hạt mầm;
nó đang tới, luôn tới, bao giờ cũng đạt tới và gặp gỡ với hiện tại. Bạn bao giờ
cũng chuyển động. Hiện tại không là gì ngoài việc chuyển vào tương lai. Nó là
bước đi mà bạn đã lấy; nó đi vào tương lai.
MỌI NGƯỜI TRÊN THẾ GIỚI ĐỀU MUỐN
LÀ THẬT bởi vì chỉ cái thật mới đem tới nhiều niềm vui thế và dư thừa thế của
phúc lạc - sao người ta phải là giả? Bạn phải có dũng cảm để có cái nhìn sâu sắc
hơn chút ít: Sao bạn sợ? Thế giới này có thể làm gì cho bạn? Mọi người có thể
cười bạn; điều đó sẽ làm cho họ thoải mái - tiếng cười bao giờ cũng là thuốc,
lành mạnh. Mọi người có thể nghĩ bạn điên... chỉ bởi vì họ nghĩ bạn điên, bạn
đâu có trở thành điên.
Và nếu bạn là đích thực về niềm
vui của mình, nước mắt của mình, điệu vũ của mình, chẳng chóng thì chầy sẽ có
những người bắt đầu hiểu bạn, những người có thể bắt đầu tham gia cùng đoàn lữ
hành của bạn. Bản thân tôi đã bắt đầu một mình trên con đường, và thế rồi mọi
người cứ tới và nó trở thành đoàn lữ hành toàn thế giới! Mà tôi đã chẳng mời ai
cả; tôi đơn giản đã làm bất kì điều gì tôi cảm thấy đang tới từ trái tim tôi.
Trách nhiệm của tôi là hướng tới
trái tim tôi, không hướng tới bất kì ai khác trên thế giới. Cho nên trách nhiệm
của bạn chỉ hướng tới bản thể riêng của bạn thôi. Đừng chống lại nó, bởi vì chống
lại nó là tự tử, là tự phá huỷ bản thân bạn. Và lợi lộc gì? Cho dù mọi người có
kính trọng bạn, và mọi người coi bạn là người rất đúng mực, đáng kính, đáng tôn
vinh, những điều này sẽ chẳng nuôi dưỡng được cho bản thể bạn. Chúng không cho
bạn bất kì cái nhìn nào thêm vào trong cuộc sống và cái đẹp vô biên của nó.
Bao nhiêu triệu người đã sống
trước bạn trên trái đất này? Bạn thậm chí chẳng biết tới tên họ; họ đã từng sống
hay không cũng chẳng tạo ra khác biệt gì. Đã có các thánh nhân và có các tội
nhân, và đã có những người rất đáng kính trọng, và đã có đủ mọi loại lập dị,
gàn dở, nhưng họ tất cả đã biến mất - thậm chí chẳng dấu vết nào còn lại trên
trái đất.
Mối quan tâm duy nhất của bạn
nên là chăm nom tới và bảo vệ cho những phẩm chất mà bạn có thể đem theo mình
khi cái chết phá huỷ thân thể bạn, tâm trí bạn, bởi vì những phẩm chất này sẽ
là người bạn đồng hành duy nhất của bạn.
Chúng là những giá trị thực
duy nhất, và những người đạt tới chúng - chỉ họ mới sống; những người khác chỉ
giả vờ sống.
Nhân viên KGB gõ cửa nhà
Yussel Finkelstein một đêm tối mù mịt. Yussel mở cửa. Nhân viên KGB xổ ra một
tràng, "Yussel Finkelstein có sống ở đây không?"
"Không," Yussel đáp,
đứng đó trong bộ quần áo ngủ sờn rách.
"Không à? Thế tên anh là
gì?"
"Yussel
Finkelstein." Viên KGB đấm anh ta ngã nhào xuống đất và nói, "Anh vừa
nói rằng anh không sống ở đây phải không?"
Yussel đáp, "Ông gọi thế
này mà là sống à?"
Chỉ sống thì không phải bao giờ
cũng là sống. Nhìn vào cuộc sống của bạn đi. Bạn có thể gọi nó là phúc lành
không? Bạn có thể gọi nó là món quà không, món quà của sự tồn tại? Bạn có muốn
cuộc sống này cứ được trao đi trao lại cho bạn mãi không?
ĐỪNG NGHE THEO KINH SÁCH -
nghe trái tim riêng của mình. Đó là kinh sách duy nhất tôi qui định: lắng nghe
rất chăm chú, rất có ý thức, và bạn sẽ không bao giờ sai. Và khi nghe theo trái
tim riêng của mình, bạn sẽ không bao giờ bị phân chia cả. Khi lắng nghe trái
tim riêng của mình bạn sẽ bắt đầu đi theo hướng đúng, thậm chí không nghĩ tới
điều gì là đúng và điều gì là sai.
Toàn thể nghệ thuật cho nhân
loại mới sẽ bao gồm trong bí mật của việc lắng nghe theo trái tim một cách có ý
thức, tỉnh táo, chăm chú. Và đi theo nó, đi tới bất kì chỗ nào nó đưa bạn tới.
Vâng, đôi khi nó sẽ đưa bạn vào nguy hiểm - nhưng nhớ lấy, những nguy hiểm đó
là cần để làm cho bạn trưởng thành. Đôi khi nó sẽ đem bạn đi lạc lối - nhưng lại
nhớ, đi lạc lối đó là một phần của trưởng thành. Nhiều lần bạn sẽ ngã - lại đứng
dậy, bởi vì đây là cách người ta thu lấy sức mạnh, bằng việc ngã và lại vươn
lên. Đây là cách người ta trở nên được tích hợp.
Nhưng đừng theo các qui tắc bị
áp đặt từ bên ngoài. Không qui tắc áp đặt nào đã bao giờ có thể đúng được - bởi
vì các qui tắc được đặt ra do những người muốn cai trị bạn! Vâng, đôi khi đã có
những người rất thông minh nữa - Phật, Jesus, Krishna, Mohammed. Họ đã không
trao các qui tắc cho thế giới, họ đã đem cho tình yêu của mình. Nhưng chẳng
chóng thì chầy các đệ tử tụ tập lại với nhau và bắt đầu làm ra qui tắc ứng xử.
Một khi Thầy qua đời, một khi ánh sáng tắt rồi và họ đang trong bóng tối sâu sắc,
họ bắt đầu dò dẫm tìm các qui tắc nào đó để theo, bởi vì bây giờ ánh sáng mà họ
có thể thấy được đã không còn đó nữa. Bây giờ họ sẽ phải lệ thuộc vào các qui tắc.
Điều Jesus đã làm là việc thì
thầm của trái tim ông ấy, còn điều người Ki tô giáo cứ làm là không thì thầm từ
trái tim riêng của họ. Họ là những kẻ bắt chước - và khoảnh khắc bạn bắt chước,
bạn xúc phạm tính nhân bản của mình, bạn xúc phạm Thượng đế của mình.
Đừng bao giờ là kẻ bắt chước,
bao giờ cũng là nguyên bản. Đừng trở thành bản sao. Nhưng đó là điều đang xảy
ra trên khắp thế giới này - toàn các bản sao với bản sao.
Cuộc sống thực sự là điệu vũ nếu
bạn là nguyên bản - và bạn được ngụ ý là nguyên bản. Nhìn Krishna khác biệt làm
sao với Phật. Nếu Krishna theo Phật thì chúng ta đã bỏ lỡ mất một trong những
người đẹp nhất trên trái đất này. Hay nếu Phật theo Krishna, ông ấy sẽ chỉ là một
mẫu vật nghèo nàn. Cứ thử nghĩ Phật đang thổi sáo mà xem! - ông ấy sẽ quấy rối
giấc ngủ của nhiều người, ông ấy đâu có phải là người thổi sáo. Cứ thử nghĩ Phật
đang nhảy múa; điều đó trông kì cục thế, ngớ ngẩn.
Và cùng điều đó cũng hệt như
trường hợp với Krishna. Ngồi dưới gốc cây mà không có sáo, không có vòng mũ
lông công, không có quần áo đẹp - chỉ ngồi như kẻ ăn xin dưới gốc cây với mắt
nhắm nghiền, chẳng ai nhảy múa xung quanh ông ấy, chẳng điệu vũ nào, chẳng bài
ca nào - và Krishna sẽ trông đáng thương thế, nghèo nàn thế. Phật là Phật,
Krishna là Krishna, và bạn là bạn. Và bạn theo bất kì cách nào cũng không kém
hơn bất kì ai khác. Kính trọng bản thân mình đi, kính trọng tiếng nói bên trong
riêng của mình và tuân theo nó.
Và nhớ, tôi không đảm bảo với
bạn rằng điều đó bao giờ cũng dẫn bạn đi đúng đâu. Nhiều lần nó sẽ dẫn bạn đi
sai, bởi vì để đi tới cánh cửa đúng người ta trước hết phải gõ lên nhiều cánh cửa
sai. Đó là cách nó thế đấy. Nếu bạn ngẫu nhiên loạng choạng vớ phải cánh cửa
đúng, bạn sẽ không thể nào nhận ra được rằng nó là đúng. Cho nên nhớ, trong quyết
toán tối thượng không nỗ lực nào bị phí hoài cả; mọi nỗ lực đều đóng góp cho đỉnh
cao tối thượng của trưởng thành của bạn.
Cho nên đừng ngần ngại, đừng
lo nghĩ quá nhiều về việc đi sai. Đó là một trong các vấn đề: mọi người đã được
dạy đừng bao giờ làm bất kì cái gì sai, và thế rồi họ trở nên ngần ngại, sợ
hãi, kinh hoàng khi làm điều sai, đến mức họ trở nên bị mắc kẹt. Họ không thể
chuyển động được, cái gì đó sai có thể xảy ra. Cho nên họ trở thành giống như tảng
đá, họ đánh mất mọi chuyển động.
Cứ phạm thật nhiều sai lầm có
thể có, chỉ cần nhớ một điều: đừng phạm phải cùng một sai lầm mãi. Và bạn sẽ
trưởng thành. Đi lạc lối là một phần của tự do của bạn; thậm chí đi ngược lại
Thượng đế cũng là một phần của chân giá trị của bạn. Và đôi khi ngay cả việc đi
ngược lại Thượng đế cũng là điều hay. Đây là cách bạn sẽ bắt đầu có xương sống;
bằng không, có hàng triệu người, không xương sống.
Quên mọi điều bạn đã từng được
bảo, "Cái này đúng và cái này sai." Cuộc sống không cố định như vậy.
Điều là đúng hôm nay có thể sai ngày mai, điều sai vào khoảnh khắc này có thể
đúng vào khoảnh khắc tiếp. Cuộc sống không thể bị phân loại như vậy; bạn không
thể dán nhãn cho nó dễ dàng thế, "Cái này đúng và cái này sai." Cuộc
sống không phải là cửa hiệu của nhà hoá học nơi mọi cái chai đều được dán nhãn
và bạn biết cái gì là cái gì. Cuộc sống là điều bí ẩn: khoảnh khắc này cái gì
đó khớp và thế rồi nó đúng; khoảnh khắc khác, bao nhiêu nước đã trôi xuôi qua
sông Hằng đến mức nó không còn khớp nữa và nó sai.
Định nghĩa của tôi về đúng là
gì? Cái hài hoà với sự tồn tại là đúng, còn cái không hài hoà với sự tồn tại là
sai. Bạn sẽ phải rất tỉnh táo từng khoảnh khắc, bởi vì điều đó phải được quyết
định từng khoảnh khắc tươi mới. Bạn không thể phụ thuộc vào những câu trả lời
đã làm sẵn về cái gì đúng và cái gì sai. Chỉ người ngu mới phụ thuộc vào các
câu trả lời làm sẵn bởi vì thế thì họ không cần thông minh, không có nhu cầu. Bạn
đã biết cái gì là đúng và cái gì là sai, bạn có thể nhớ danh sách đó; danh sách
đó không to lớn gì.
Mười lời răn - đơn giản thế! -
bạn biết cái gì là đúng và cái gì là sai. Nhưng cuộc sống cứ thay đổi liên tục.
Nếu Moses quay lại, tôi cho rằng ông ấy sẽ không cho bạn cùng mười lời răn đó
đâu - ông ấy không thể cho được. Sau ba nghìn năm, làm sao ông ấy có thể cho bạn
cùng những lời răn đó được? Ông ấy sẽ phải phát minh ra cái gì đó mới.
Nhưng hiểu biết riêng của tôi
là thế này, rằng bất kì khi nào lời răn được trao, chúng tạo ra khó khăn cho mọi
người bởi vì vào lúc chúng được trao thì chúng đã lạc hậu rồi. Cuộc sống chuyển
động quá nhanh; nó năng động, nó không tĩnh tại. Nó không phải là cái ao tù đọng,
nó là sông Hằng, nó cứ tuôn chảy. Nó chưa bao giờ là như nhau cho hai khoảnh khắc
kế tiếp. Cho nên một điều có thể đúng vào khoảnh khắc này, và có thể không đúng
vào khoảnh khắc tiếp.
Thế thì phải làm gì? Điều có
thể duy nhất là làm cho mọi người nhận biết rằng bản thân họ có thể quyết định
được cách đáp ứng với cuộc sống thay đổi.
Một câu chuyện Thiền:
Có hai ngôi chùa, đối kháng
nhau. Cả hai vị thầy - họ phải đã là những người được gọi là thầy duy nhất, phải
thực sự là các sư - chống đối lẫn nhau nhiều đến mức họ bảo các tín đồ của mình
đừng bao giờ ngó sang ngôi chùa kia.
Từng sư đều có một chú tiểu phục
vụ mình, đi kiếm mọi thứ về cho ông ta, làm việc vặt. Sư của chùa thứ nhất bảo
với chú tiểu của mình, "Chớ bao giờ nói với chú tiểu kia đấy. Những người
đó là nguy hiểm."
Nhưng trẻ con vẫn cứ là trẻ
con. Một hôm chúng gặp nhau trên đường, và chú tiểu của ngôi chùa thứ nhất hỏi
chú tiểu kia, "Đằng ấy đi đâu đấy?"
Chú tiểu kia trả lời, "Tới
bất kì đâu gió đưa tớ tới." Nó phải đã lắng nghe những điều nói về Thiền lớn
lao trong chùa; nó nói, "Tới bất kì đâu gió đưa tớ tới." Một phát biểu
vĩ đại, Đạo thuần khiết.
Nhưng chú tiểu thứ nhất lại rất
lúng túng, bực mình, và nó lại không thể tìm được cách trả lời chú tiểu kia. Thất
vọng, tức giận, và cũng thấy mặc cảm... "Thầy mình đã dặn đừng có nói với
những kẻ này. Những người này thực sự nguy hiểm. Bây giờ, đây là loại câu trả lời
gì? Nó làm bẽ mặt mình."
Nó đi tới thầy nó và kể với thầy
điều đã xảy ra: "Con rất ân hận là con đã nói với nó. Thầy đúng lắm, những
người đó thật là kì lạ. Đây là loại câu trả lời gì vậy? Con đã hỏi nó, 'Đằng ấy
đi đâu đấy?' - một câu hỏi đơn giản, chính thức - và con biết nó cũng đi ra chợ,
cũng như con đi ra chợ. Nhưng nó lại nói, 'Tới bất kì chỗ nào gió đưa tớ tới.'"
Thầy nói, "Ta đã dặn con
rồi, mà con không chịu nghe. Bây giờ nghe đây, ngày mai, con đứng ở cùng chỗ đó
lần nữa đi. Khi nó tới, hỏi nó, 'Đằng ấy đi đâu đấy?' và nó sẽ nói, 'Tới bất kì
đâu gió đưa tớ tới.' Thế thì con cũng triết lí thêm một chút nữa. Nói, 'Nếu đằng
ấy không có chân, thì sao?' - bởi vì linh hồn là vô thân thể và gió không thể
đem linh hồn đi bất kì đâu được - 'Thế thì sao?'"
Chú tiểu này muốn tuyệt đối sẵn
sàng; cả đêm chú lặp đi lặp lại câu trả lời đó mãi. Rồi sáng hôm sau từ rất sớm
chú đã ra đó rồi, đứng ở ngay chỗ đó, và vào đúng giờ chú tiểu kia tới. Chú tiểu
này sướng lắm, bây giờ nó sẽ cho cậu kia biết triết lí thực là gì. Thế là nó hỏi,
"Đằng ấy đi đâu đấy?" Và nó chờ đợi...
Nhưng chú tiểu kia lại nói,
"Tớ đi chợ mua rau đây."
Bây giờ, phải làm gì với triết
lí mà chú tiểu này đã học rồi đây?
Cuộc sống giống như vậy đó. Bạn
không thể chuẩn bị cho nó được, bạn không thể sẵn sàng cho nó được. Đó là cái đẹp
của nó, đó là điều kì diệu của nó; rằng nó bao giờ cũng đem bạn vào cái không
nhận biết; nó bao giờ cũng tới như điều bất ngờ. Nếu bạn có mắt bạn sẽ thấy rằng
từng khoảnh khắc đều là điều bất ngờ và không câu trả lời làm sẵn nào là áp dụng
được.
Xem tiếp Chương 4 - Quay về Mục lục