Osho
- Sáng tạo
Chương
2: Ba chữ C
Nhân loại bây
giờ đã đi tới ngã tư đường. Chúng ta đã sống theo con người một chiều, chúng ta
đã vét cạn nó. Bây giờ chúng ta cần con người giàu có hơn, ba chiều. Tôi gọi họ
là ba C, cũng như ba R. C thứ nhất là tâm thức (consciousness), C thứ hai là từ
bi (compassion), C thứ ba là sáng tạo (creativity).
Tâm thức là hiện
hữu, từ bi là tình cảm, sáng tạo là hành động. Tầm nhìn của tôi về con người mới
phải là cả ba điều này đồng thời. Tôi đang trao cho bạn thách thức lớn lao nhất
đã từng được trao, nhiệm vụ khó khăn nhất cần được hoàn thành. Bạn phải mang
tính thiền như Phật, đáng yêu như Krishna, sáng tạo như Michelangelo, Leonardo
da Vinci. Bạn phải là tất cả những người đó cộng lại, đồng thời. Chỉ thế thì
tính toàn bộ của bạn mới được hoàn thành; bằng không cái gì đó sẽ vẫn còn bị
thiếu trong bạn. Và cái mà thiếu trong bạn sẽ làm bạn thiên lệch, không hoàn
thành. Bạn có thể đạt tới chính đỉnh cao nếu bạn một chiều, nhưng bạn sẽ chỉ là
một đỉnh cao thôi. Tôi muốn bạn trở thành toàn thể rặng Himalaya, không chỉ một
đỉnh mà hết đỉnh nọ tới đỉnh kia.
Con người một
chiều đã thất bại. Nó đã không có khả năng tạo ra một trái đất đẹp, nó đã không
có khả năng tạo ra thiên đường trên trái đất. Nó đã thất bại, hoàn toàn thất bại!
Nó đã tạo ra vài người tuyệt vời nhưng nó đã không thể biến đổi được cả nhân loại,
nó đã không thể nâng tâm thức của toàn thể nhân loại lên. Chỉ vài cá nhân đây
đó mới trở nên chứng ngộ. Điều đó sẽ không ích gì thêm nữa. Chúng ta cần nhiều
người chứng ngộ, và được chứng ngộ theo con đường ba chiều.
Đó là định
nghĩa của tôi về con người mới.
Phật không phải
là nhà thơ - nhưng nhân loại mới, những người sẽ trở thành phật bây giờ, sẽ là
các nhà thơ. Khi tôi nói "nhà thơ" tôi không ngụ ý rằng bạn phải viết
thơ - mà bạn phải mang tính thơ ca. Cuộc sống của bạn phải mang tính thơ ca,
cách tiếp cận của bạn phải mang tính thơ ca.
Logic khô khan,
thơ ca sống động. Logic không thể nhảy múa được; nhảy múa là không thể được cho
logic. Nhìn logic nhảy múa sẽ giống như Mahatma Gandhi nhảy múa! Điều đó trông
sẽ rất buồn cười. Thơ ca có thể nhảy múa; thơ ca là điệu vũ của trái tim bạn.
Logic không thể yêu được - nó có thể nói về tình yêu nhưng nó lại không thể
yêu; tình yêu dường như phi logic. Chỉ thơ ca mới có thể yêu, chỉ thơ ca mới có
thể lấy bước nhảy vào trong ngược đời của tình yêu.
Logic lạnh lẽo,
rất lạnh; nó là tốt khi có liên quan tới toán học nhưng nó lại không tốt khi có
liên quan tới nhân loại. Nếu nhân loại trở nên quá logic thế thì nhân loại biến
mất; thế thì chỉ có các con số, không có con người - các con số thay thế được.
Thơ ca, tình
yêu và cảm động cho bạn chiều sâu, sự nồng ấm Bạn trở nên nhân bản nhiều hơn.
Phật là siêu nhân, về điều đó không có hoài nghi, nhưng ông ấy lại mất chiều
nhân bản. Ông ấy siêu phàm. Ông ấy có cái đẹp của việc mang tính siêu phàm,
nhưng ông ấy không có cái đẹp mà Zorba người Hi Lạp có. Zorba trần tục thế. Tôi
muốn bạn là cả hai - Zorba Phật. Người ta phải mang tính thiền nhưng không chống
lại cảm động. Người ta phải mang tính thiền nhưng tràn đầy cảm động, tràn đầy
tình yêu. Và người ta phải có tính sáng tạo. Nếu tình yêu của bạn chỉ là cảm
xúc và nó không được chuyển dịch thành hành động, điều đó sẽ không có tác động
tới số đông nhân loại. Bạn phải làm cho nó thành thực tại, bạn phải vật chất
hoá nó.
Đây là ba chiều
của bạn: hiện hữu, cảm động, hành động. Hành động chứa tính sáng tạo, tất cả
các loại sáng tạo - âm nhạc, thơ ca, hội hoạ, điêu khắc, kiến trúc, khoa học,
công nghệ. Cảm động chứa tất cả những cái thẩm mĩ - tình yêu, cái đẹp. Còn hiện
hữu chứa thiền, nhận biết, tâm thức.
Xem tiếp Chương 3 – Quay về Mục lục
EmoticonEmoticon